Năm 2002 cũng là một năm đặc biệt và khó quyên trong cuộc đời tôi.
Sự cố trước giải vô địch quốc gia 2002:
Trước giải hai tuần xảy ra một sự cố mà nếu nó “lệch” đi một chút thì có lẽ giờ đây cũng chẳng có Blog này, cũng chăng có KENEDI Style và những chiến thắng hoành tráng. Số là tôi và vợ tôi đi du hí ở Vũng Tàu (chả là vợ chồng son, mới cưới mà!). Do không biết bơi nên tôi luôn cẩn thận chỉ ra sâu đến bụng. Tuy nhiên trong lúc mải mê vui vầy với bà xã tại bãi sau, tôi đã sa vào một một cái hố (ở Vũng Tàu có rất nhiều cái “hố” rất gần bờ này và biết bao người chết vì nó.) Chân tôi như bị xoáy trong cát và tôi chìm ngay lập tức. Sau một hồi kêu cứu, vật lộn chống chọi với từ thần và uống no nước tôi biết không ăn thua gì và không hiểu sao lúc ấy tôi lại buông xuôi năm ngửa ra trợn mắt nhìn bầu trời nghĩ thôi thế là toi rồi, vĩnh biệt cha mẹ, vĩnh biệt nàng! Lúc tôi kêu cứu vợ có nghe nhưng nàng cũng không biết bơi và chỉ còn cách là giơ tay kêu cứu hộ. Thật kỳ lạ là khi thân tôi bất động chìm hẳn vào dòng nước thì nó lại trồi lên, tôi vội tranh thủ đớp miếng không khí, rồi nó lại chìm rồi lại trồi lên. Đến đây tôi đã lóe lên tia hy vọng sống. Tôi quyết tâm nằm im, ngửa mặt thẳng lên trời không ngó nghiêng và thả lỏng hai tay bất kể tình huống diễn ra như thế nào, kể cả có “đi” đi nữa! Thân tôi cứ chìm lên chìm xuống khoảng mấy phút như vậy thì các anh cứu hộ đến đỡ tôi. Rất mắc cười là ngay cả khi cứu hộ đã ở bên cạnh tôi vẫn cứ đơ người ra (sợ động đậy thì chìm-có lẽ tôi đang áp dụng nguyên tắc siết khí sống chết vào cuộc sống thực chăng?) Chỉ đến khi các anh bảo vào đến bờ rồi hạ chân xuống đi tôi mới co chân một cái thì đụng ngay mặt đất, lúc đó tôi mới tin là mình đã sống lại!
Cho đến giờ tôi vẫn không hiểu nổi sao lúc nguy nan đó tôi lại giữ được sự bình tĩnh đến thế. Có lẽ phước đức ông bà đã phù hộ cho tôi! Ngày khai mạc giải tôi có kể chuyện lại cho mấy anh em thì họ nói rằng: Chắc kỳ này ông vô địch!
Chức vô địch Việt Nam 2002:
Do sự cố nói trên nên tôi bước vào tranh giải vô địch quốc gia 2002 với tâm trạng khó tả: vô tự lự! Không khát khao máu lửa lắm mà cũng không chán nản buông xuôi! Lúc đó thấy mình đang được sống, tồn tại trên cõi đời này thật là quí giá biết bao!.
Ba vòng đầu tiên tôi chiến thắng dễ dàng. Chướng ngại vật đầu tiên mà tôi gặp là Trần Chí Thành ở ván thứ tư. Ai thắng sẽ vươn lên dẫn đầu! Trần Chí Thành là người đầu tiên cùng với tôi chơi cờ vây tại TP.HCM mở đầu cho sự phát triển của cờ vây TP.HCM. Anh cũng như tôi bắt đầu từ cờ vua rồi sau chuyển qua cờ vây. Kết quả tôi thắng ván này nhưng không hiểu sao tôi không còn nhớ chút gì về ván đấu này. Vì là giải này áp dụng hệ số lũy tiến nên sau ván thắng này, tôi vừa có ưu thế về điểm cũng như hệ số, cơ hội vô địch của tôi sáng sủa nhất.
Tôi bước vào ván 5 của giải cầm trắng gặp một đối thủ “nặng ký” quen thuộc: Hoàng Nam Thắng! Và tôi đã thất bại “tâm phục khẩu phục” ván này. KENEDI Style vẫn được áp dụng nhưng anh ấy phá cho tan tành. Tôi còn nhớ sau ván đấu này Thắng có góp ý với tôi: “Quạ cầm đen chơi lấy bụng thì OK chứ cầm trắng mà vẫn chơi lấy bụng thì …tục quá” (Hi hi đây là ngôn ngữ của chúng tôi!) Anh ấy nhận xét rất chính xác. Triển khai KENEDI Style với quân trắng là vấn đề mà tôi luôn đau đầu và mất bao công sức nghiên cứu trong nhiều năm thi đấu vừa qua. Sau khi thua Thắng, chặng đường còn lại của tôi trở nên gian nan hơn bao giờ hết!
Ván 6 tôi dễ dàng giành được một chiến thắng quan trọng (tôi không nhớ rõ ai) để đi tới ván 7 là ván quyết định cuối cùng. Ván cuối này tôi gặp một “con gấu” chính hiệu: Kỳ thủ Trần Anh Tuấn. Theo sát tôi là Trần Chí Thành cùng 5 điểm. Có thể nói qua chặng đường chinh chiến hơn 10 năm của tôi (1996-2008) thì cặp đấu Duy – Tuấn là cặp đấu nhiều duyện nợ nhất: luôn là ván quyết định, mạo hiểm thót tim, kịch tính, điên rồ và cả “đít đỏ” nữa.
Ván này tôi cầm đen và thế trận K Style được triển khai. Tuấn là kỳ thủ rất thích bắt quân và bắt rất “tởm”. Tuy nhiên K style quân đen của tôi không cho phép anh thực hiện điều này thì anh lai rất “gấu” ở điều khác. Khi Moyo của tôi đã hình thành thì anh nhảy vào rất “sâu”. Tôi “điên” lên và hùng hổ lao vào bắt. Một thế trận fighting kịch liệt diễn ra. Tuấn đâu có vừa, anh không đơn thuần chỉ chạy và lo lập 2 mắt mà còn tìm cách cắt bắt lại quân của tôi. Và kết cục buộc phải dẫn đến là siết khí sống chết cả hai đám quân lớn, mỗi đám dài mười mấy khí. Và một lần nữa số phận lại mỉm cười với tôi. Đám quân đen hơn quân trắng đúng một khí! Tôi đã giành chiến thắng ván này và đăng quang vô địch.
(Còn tiếp)
Ước gì một ngày học trò cũng có những trải nghiệm tuyệt vời như thầy! 🙂