Tôi đã trở lại giành ngôi vô địch quốc gia năm 2004 nhưng lần này xúc cảm “nhạt nhòa”, không có gì đáng nói nhưng tôi muốn kể với các bạn 3 ván mà tôi “không thể nào quên” tại giải đấu này.
1/”Trận đấu lịch sử” giữa Trần Anh Tuấn và Hoàng Nam Thắng:
Bước vào vòng 2 của giải, một lần nữa tôi lại thất bại trước Hoàng Nam Thắng. Anh quả là lợi hại, rất hiểu K-Style và rất “hiểm”. Tôi thực sự kính trọng anh và muốn “né” gặp anh tại các giải toàn quốc (nếu có thể!). Sau ván thắng tôi anh thắng liền một mạch và dẫn đầu giải với năm trận toàn thắng. Với cách tính hệ số lũy tiến, anh gần như chắc cửa vô địch nhưng…
Bước vào ván 6 Thắng gặp quái kiệt Trần Anh Tuấn và cầm trắng. Ván cờ lúc đầu cũng diễn ra bình thường nhưng “sự cố” bắt đầu xảy ra khi Tuấn cầm đen tấn công một đám quân nhỏ của trắng. Có hai lựa chọn cho Thắng lúc này: một là vì đám quân đó còn nhỏ (khoảng 4,5 con gì đó) nên có thể bỏ được, sử dụng “gặm nông” rồi lấy sente triển khai đất thi tiếp tục cuộc chơi OK, hai là chạy cũng được vì đường chạy quá “thênh thang” và Thắng đã chọn cách 2! Thế là cái “thú bắt quân” của Trần Anh Tuấn nổi lên, đám quân trắng nhỏ được nuôi lớn dần trờ thành “đại quân” và chạy từ góc phải trên của bàn cờ đến góc trái dưới (vào đất của đen luôn) thì bị đen bắt chết. Thật không thể tưởng tượng nổi, Tuấn bắt quân quá “tởm”, chính tôi ban đầu cũng nghĩ rằng đám quân đó không dễ gì mà chết được. Lúc này tất cả mọi người trong khán phòng thi đấu đều dồn về ván đấu này và chứng kiến sự kiện. Vì thế ván cờ này đáng được gọi là “trận đấu lịch sử” vì sau này tôi nghĩ hiếm có ván nào mà bắt quân kịch tính và đám quân lại chết lớn như vậy! Sau này Thắng có tâm sự với tôi là anh có phần chủ quan, “lơn tơn” lúc ban đầu và đến khi nhận ra mức độ nguy hiểm thì đã muộn. Thất bại đau trong trận đấu này là khởi nguồn dẫn đến việc mất chức vô địch của Thắng.
2/ “Ko điên” trong ván đấu với Trần Anh Tuấn:
Chiến thắng kịch tính của Tuấn trước Thắng khiến tôi cảm nhận được mình vẫn có cơ hội giành ngôi vô địch. Bước sang ván 7 (ván cuối) tôi gặp Trần Anh Tuấn còn Hoàng Nam Thắng gặp Vũ Thiên Bảo. Lúc này tôi, Thắng và Tuấn cùng 5 điểm và đều có cơ hội vô địch (tuy nhiên Nam Thắng vẫn ưu thế nhất là có quyền tự quyết), còn Bảo 4 điểm đã hết cơ hội tranh huy chương. Như vậy lúc đó nếu Bảo thắng Nam Thắng thì trận giữa tôi và Tuấn mang ý nghĩa thực sự là một trận chung kết!
Khác với các ván đấu trước đây, ván này giữa tôi (cầm đen) với Tuấn (cầm trắng) diễn ra bình thường từ khai cuộc đến trung cuộc, không có trận “fighting” lớn nào đáng kể. Kịch tính của trận đấu bước vào giai đoạn cuối của ván cờ. Tôi móc quân vào (có kèm một cái hoa!) phá đất biên dưới của Tuấn, theo cách đỡ hợp lý thi quân trắng phải lùi về (chấp nhận thiệt 1 đất) để bảo vệ chứ không được chặn ngay vì chặn ngay sẽ phát sinh Ko và đấy là Ko có liên quan sống chết đến đại quân của Trắng.Vấn đề ở chỗ là lúc này cán cân về đất rất sít sao, lúc đó trình “đếm đất” của hai chúng tôi lại rất “vịt”, nên tôi và cả Tuấn cũng không thể biết minh là thắng hay thua nữa! Vì vậy 1 đất lúc này là rất quan trọng! Lúc này Tuấn lộ rõ vẻ mặt căng thẳng, anh tỏ thái độ đau đớn, lắc đầu liên tục, cân nhắc đi cân nhắc lại, cầm cờ lên rồi lại bỏ xuống…Tôi thì mặt mày cũng hầm hố không kém, môi mím lại, trợn mắt, tay thì gồng lên nắm vốc cờ tỏ vẻ “ăn thua đủ” sẵn sàng cho “Ko điên”. Và đúng là Ông Trời đã chiếu vào tôi, cho tôi chức vô địch Việt Nam 2004. Một sai lầm “không thể giải thích nổi” của Trần Anh Tuấn. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, anh quyết định chặn ngay (để giành 1 đất) và thách thức Ko. Ngay lập tức tôi bắt ngay quân chặn thì Tuấn ăn ngay con Ko, tôi tìm được một nước “dọa Ko” trí mạng chỗ khác buộc trắng phải đỡ rồi sau đó ăn lại Ko và rồi ngay lập tức không “xoắn” một giây nào ăn tiếp ngay nước kế tiếp (bất kể Trắng đi đâu) phá bể đất và bắt hết một đại quân của trắng ở biên dưới. Đánh khoảng độ thêm mươi nước nữa thì trắng đầu hàng.
Sau này khi trở về nhà tôi đã review ván đấu này rất nhiều lần, đếm đi đếm lại đất và thực hiện mọi phương án kết thúc quan tử, cá nhân tôi có thể khẳng định một điều rằng: Nếu lúc đó Tuấn lùi lại bảo vệ đất và né Ko thì kết cục anh ấy sẽ hơn tôi 1 đất trong ván này và là người chiến thắng giải đấu này!
3/Cảm ơn Vũ Thiện Bảo:
Trận thua trước Tuấn ở vòng 6 đã gây sức ép rất lớn lên Hoàng Nam Thắng không chỉ vì điểm số mà còn ảnh hưởng cả đến phong độ và tinh thần thi đấu của anh. Vì vậy vòng 7 anh tiếp tục thất bại trước Vũ Thiện Bảo cũng không có gì khó hiểu và bất ngờ lắm và tôi cũng có linh cảm trước điều này. Vũ Thiện Bảo đã thực sự chơi một ván cờ vây theo đúng ý nghĩa của từ này. Anh chơi cho chính bản thân anh chứ không vì một ai khác! Và tôi là người may mắn hưởng lợi từ kết quả ván đấu của anh. Có lẽ tôi cũng không biết nói gì hơn là nhân qua bài viết này gửi lời cám ơn đến Bảo vì sự may mắn đó.
Kết thúc bài này với Tuấn tôi muốn nói anh chính là “Ngôi sao” của giải đấu. Anh là quái kiệt thật sự thể hiện một lúc cả hai mặt đối lập! Anh vừa là “siêu nhân” vừa là… Những nước cờ bắt quân của anh thật là “đỉnh”, hấp dẫn thú vị cho mọi người xem, nhưng cái nước thách Ko hy sinh một đại quân để giành 1 đất thì ngược lại thật là …
Với Hoàng Nam Thắng, người bạn cờ đồng hành với tôi qua các giải đấu từ nhừng năm đầu của thập kỷ 80, từ cờ vua rồi đến cờ vây, tôi chỉ muốn gởi tới anh đúng ba từ ngắn gọn: “Đời thi đấu!”./.
Ảnh 2: Trao giải đồng đội Nam
Ảnh 5: Trao giải Fighting Spirit (Kỳ thủ ấn tượng!) cho Trần Anh Tuấn.
Bây giờ thầy thành nhà báo được rồi đó 😀
Hi hi! Trước đây tôi cũng có thời từng làm nhà báo mà!