NHỮNG TRẬN ĐẤU KHÔNG THỂ NÀO QUÊN CỦA LÊ MAI DUY – PHẦN 1 – NHỮNG NGƯỜI ANH EM HÀ NỘI

Tôi bắt đầu học và chơi cờ vây từ một tài liệu và bộ cờ do Hà Nội chuyển vào năm 1995. Lúc đó trong thành phố HCM chỉ có tôi và Trần Chí Thành đánh với nhau hoài cũng chán nên tôi cũng có mong muốn có ngày được tỉ thí với đội Hà Nội. Và dịp đó đã đến vào cuối năm 1995. Tôi ra thi đấu giải cờ vua Đại hội TDTT toàn quốc và lúc này cờ vây đang dần thay thế cờ vua trở thành niềm đam mê chính của tôi. Tôi đã lần đầu tiên gặp Đoàn Vũ Chung và Vũ Thiện Bảo hai kỳ thủ cờ vây tiên phong của Việt Nam.

Trận đấu đầu tiên tôi đánh với Chung tại nhà thi đấu cờ vua gần hồ Hoàn Kiếm và có anh Lương Trọng Minh (HLV Cờ vua Hà Nội) làm trọng tài. “Độ” là mấy chai bia. Khởi đầu tôi triển khai quân như vũ bão, vận dụng tư duy “suy nghĩ lớn” khiến Chung có phần “loạng quạng” nhưng anh ấy hơn hẳn tôi về kỹ thuật như nối, cắt, định thức góc…nên đã giành thắng lợi sau cùng. Kết quả hôm ấy tôi thua ba ván trắng. Tuy thắng trận nhưng Chung có nói là anh ấy “ngạc nhiên” về tôi. Vì tôi mới tự học chưa đầy một năm trong khi đó anh ấy đã nghiên cứu khoảng 2 năm và được chuyên gia cờ vây Trung Quốc dạy.

Trận đấu thứ hai sau đó mấy ngày là tôi đánh với Bảo tại nhà của anh ấy. Cũng đánh độ mấy chai bia. Và kết cục thôi thua 2 ván không có đường ra! Khởi đầu nghiệp thi đấu cờ vây của tôi là như vậy đấy!

Tuy nhiên tôi muốn nhấn mạnh 2 trận thua không phải là điều đáng thất vọng với tôi mà ngược lại là một ký ức đẹp. Vì anh em rất tình cảm với nhau và hai anh Chung và Bảo đã chỉ cho tôi nhiều sau ván đấu khiến tôi vỡ ra nhiều điều. Tôi với anh Chung cũng tâm sự nhiều điều về phong trào cờ vây Việt Nam. Cả ba chúng tôi đều có chung những hoài bão, ước mơ, và cả những gian lao khó nhọc cho cờ vây. Đó là một sự kiện cần ghi lại trong lịch sử phát triển cờ vây Việt Nam. Một cuốc hội ngộ đầu tiên giữa những người tiên phong về cờ vây của hai miền Nam – Bắc. Thật tiếc là chúng tôi không có được bức ảnh nào về cuộc hội ngộ đó.

Giờ đây, anh Chung cánh chim đầu đàn khi xưa đã mất vì một tai nạn giao thông. Thật là đáng tiếc! Còn Bảo thì đã và đang có những đóng góp lớn cho nền cờ vây VN mặc dù trong cuộc sống riêng anh ấy không thể dành toàn bộ thời gian cho việc đó. Còn tôi đến năm 40 tuổi (2007) sau nhiều “va đập” của cuôc sống, nghiêng bên này, ngả bên kia đã quyết định bỏ tất cả để đi theo cờ vây.

Bài này đã được đăng trong Cờ Vây. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

Bình luận về bài viết này