NHỮNG TRẬN ĐẤU KHÔNG THỂ NÀO QUÊN CỦA LÊ MAI DUY – PHẦN 7 – GIẢI VÔ ĐỊCH QUỐC GIA 2003

Trước khi kể vào chi tiết thì tôi muốn bật mí một điểm yếu của tôi: Cái “style” KENEDI của tôi nó mong manh lắm, cộng thêm với cái tham vọng “quá đáng” (lúc nào cũng “em chưa chịu”) nên tôi có thể thắng bất kỳ đấu thủ mạnh nào nhưng cũng có thể thua bất kỳ đối thủ yếu hơn mình rất nhiều. Điều đó đã nhiều lần diễn ra trong “đời thi đấu” cờ vây của tôi!

1)Ván thua đau:

Đó là ván đầu tiên tôi gặp một kỳ thủ Kiên Giang tên là Văn. Anh Văn trình độ cờ lúc đó thì yếu hơn tôi cỡ 7handi!. Vậy vào giải lại đánh đồng thì tôi thắng chắc rồi còn gì. Vậy mà tôi lại …thua mới đau chứ! Ngay đầu khai cuộc diễn ra một trận Fighting nhỏ ở biên phải bàn cờ và tôi sơ đòn chết mất 4 con. Nếu lúc đó tôi thật bình tĩnh đánh chầm chậm theo đúng trình độ của mình thì có lẽ gỡ lại thế trận không khó. Nhưng nào có vậy, đầu tôi nóng bừng bừng, giận dữ và mất kiểm soát. Tôi fighting loạn xạ và đánh đâu chết đó. Ngược lại, anh Văn càng đánh càng hay, không còn vẻ “khép nép” của một kẻ dưới cơ mà đánh ăn thua đủ với tôi. Kết cục tôi thua ván này và với cách tính “hệ số lũy tiến” của giải lúc đó thì tôi gần như hết cửa vô địch.

2) Lội dòng ấn tượng:

Sau trận thua vỡ mặt trước anh Văn, với tôi giải vô địch 2003 đã chấm dứt vì cơ hội vô địch gần như không còn. Vậy giai đoạn còn lại chỉ là để đóng “tròn vai” và chơi cờ, không màng chuyện thắng thua nữa. Và có lẽ cái kiểu tâm lý, trạng thái như vậy lại “hợp” với tôi. Sau đó từ ván 2 đến ván 5 tôi thắng liện tục để đến ván 6 gặp kỳ thủ Trần Anh Tuấn-người đang dẫn đầu giải với 5 trận toàn thắng.

Trận đấu với Trần Anh Tuấn cũng khá quan trọng, “nhen nhóm” lại cơ hội vô địch cho tôi vì nếu tôi thắng sẽ đuổi kịp bằng điểm với Tuấn và gây sức ép lên anh ấy ở trận cuối. Một trận đấu fighting từ đầu đến cuối lại diễn ra và cuối cùng tôi đã chiến thắng. Nhưng như tôi đã nói ở trên, do cách tính “hệ số lũy tiến” nên cửa của tôi vẫn rất hẹp, tôi không thể tự quyết định được số phận của mình!

Lượt đấu thứ bảy thì Tuấn gặp Hoàng Nam Thắng còn tôi thì gặp một kỳ thủ X (tôi quên rồi). Tôi dễ dàng chiến thắng và hy vọng bên kia sẽ có “bất ngờ” xảy ra là Thắng sẽ thắng Tuấn. Tôi dùng từ “bất ngờ” là vì tôi linh cảm chắc chắn rằng Thắng sẽ thua, nhưng không có ý là Thắng yếu hơn Tuấn (Nếu Thắng goánh hết công lực thì khả năng là 50/50 thậm chí trong tình huống này Tuấn còn bị bất lợi về tâm lý!). Vấn đề là ở chỗ Thắng có còn “động lực” thi đấu hay không? Win thì chẳng được gì mà Tuấn thì mất chức vô địch đầu tiên của anh ấy!

Kết quả cuối cùng là Trần Anh Tuấn đoạt chức vô địch, còn tôi về nhì sau một chuỗi lội dòng ấn tượng!. Chức vô địch của Tuấn là hoàn toàn xứng đáng và tôi được một bài học nhớ đời từ ván thua anh Văn./.

Ảnh: Nguyên Phó Giám Đốc Sở TDTT TP.HCM Phạm Quang Bản trao giải thưởng và huy chương cho vô địch Trần Anh Tuấn(giữa) , hạng nhì Lê Mai Duy(trái) và hạng ba Trần Trung Tín (phải) tại giải cồ vây toàn quốc 2003.

Bài này đã được đăng trong Duy nói chuyện Cờ Vây. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

1 Responses to NHỮNG TRẬN ĐẤU KHÔNG THỂ NÀO QUÊN CỦA LÊ MAI DUY – PHẦN 7 – GIẢI VÔ ĐỊCH QUỐC GIA 2003

  1. Hồng Anh nói:

    hehe, em vẫn còn nhớ trận hồi đó. Sau trận đó, Kiên Giang đi ăn mừng đó Thầy 😛

Gửi phản hồi cho Hồng Anh Hủy trả lời